Hùng Ưng ngồi trên xe nhìn nhóm thợ săn chật vật khống chế cục diện, có chút rục rịch.
Không quản là cậu hay nhóm thợ săn kia thật ra đều biết, trong tình huống này ngoại trừ có ngoại lực tham gia, bằng không không có cách nào khống chế cục diện.
Mỗi thứ bùng nổ ở nơi này đều có thực lực ít nhất là sấp xỉ với Hùng Ưng.
Thợ săn thành phố Khánh Xuyên ngay cả Hùng Ưng cũng không đối phó được, nói chi là cả đống vật trưng bày trong viện bảo tàng.
May là những thứ này tựa hồ sinh động thì sinh động nhưng không nhắm tới khu vực dân cư gần đó, bằng không bi kịch xảy ra là chuyện không thể nào tránh khỏi.
Vì thế tuy Hùng Ưng rất nóng ruột nhưng cũng không tính toán ra tay, nếu không uy hiếp tới dân thường, cậu không cần phải hi sinh tính mạng của mình để ngăn chặn cuộc hỗn loạn này.
Thế nhưng ngay lúc này, một tiếng rít gào chấn động truyền tới, một bóng dáng khổng lồ từ phía sau viện bảo tàng xuất hiện.
Cơ thể khổng lồ cao bảy tám mét, dài hơn mười mét, cái miệng rộng khủng khiếp, hai chân trước giống như móng gà, làn da trông còn cứng rắn hơn cả đá tảng... này rõ ràng là một con khủng long bạo chúa!
So sánh ra thì con hươu cao cổ trước đó chỉ có thể nói là vóc dáng nhỏ bé.
Bởi vì cơ thể thật lớn, con khủng long bạo chúa này vừa mới từ trong hồ phách thoát ra ngoài liền bắt đầu tìm kiếm thức ăn.
Bị vây trong hổ phách vô số năm, nó cần một lượng lớn thức ăn tươi mới để bổ sung thể lực, nó liếc mắt nhìn một vòng, phát hiện gần nơi này thức ăn hoặc là trông khá khó đối phó hoặc là không dễ bắt, hơn nữa còn quá ít để nó lấp đầy bụng.
Vì thế nó dùng lỗ mũi to của mình hít hít một chút, một lượng lớn không khí bị hút vào trong xoang mùi, nó ngửi thấy hướng tỏa ra mùi thức ăn nồng nặc ở gần đây.
Vì thế khủng long bạo chúa sải chân đi về phía thành phố, nó cũng chính là bảo vật trưng bày đầu tiên thoát ra khỏi phạm vi viện bảo tàng.
Bởi vì hình thể nó to lớn, cho dù bước đi không nhanh thì tốc độ tiến tới cũng rất kinh người.
Nhóm thợ săn Trường Tôn Cảnh nhìn khủng long bạo chúa tiến tới, mắt cũng xanh tới nơi rồi, liều mạng muốn ngăn cản con khủng long bạo chúa này đi kiếm ăn.
Sau khi tới nơi này, nhóm nhân viên hỗ trợ đã bắt đầu sơ tán người dân, mà hướng khủng long bạo chúa tiến tới chính là hướng nhân viên hỗ trợ sơ tán người, tất cả người dân ở khu vực lân cận đều tập trung ở đó!
Vài đòn tấn công đánh vào trên người khủng long bạo chú, nó bất mãn quay đầu lại, nổi giận gầm lên một tiếng với đám Trường Tôn Cảnh, chấn động kỳ dị cộng thêm tiếng gầm lớn làm đám người dừng bước.
Mà đúng lúc này ma thần đang bay loạn xạ trên bầu trời tựa hồ cũng chú ý tới nhóm Trường Tôn Cảnh, hướng về phía bọn họ phà một hơi, đám quái vật nhỏ được tạo thành từ làn khói quấn lấy nhóm Trường Tôn Cảnh.
Đám quái vật nhỏ này không mạnh nhưng lại rất khó chơi, ma thần trên bầu trời khoanh tay cười ha hả, giống như đang thưởng thức một trận ca vũ thú vị.
Khủng long bạo chúa lắc lắc đầu, tiếp tục đi về phía tập trung đông người.
Nó không phải sinh vật tới từ thế giới trong, không có siêu năng lực, đầu óc cũng không tốt lắm.
Thế nhưng sau khi bị vây trong hổ phách đặc biệt nhiều năm như vậy, sức chống đỡ của cơ thể nó đã vượt qua cực hạn của sinh vật bình thường!
Chỉ dựa vào cơ thể cao lớn cường tráng này đã đủ nghiền ép quái vật cấp Tai Nạn bình thường, nếu như nó có chỉ số thông minh của quái vật bình thường, biết làm thế nào lợi dụng sức mạnh của mình thì nó thậm chí có thể phát huy ra sức mạnh cấp Tai Nạn trung tự!
Hùng Ưng thở dài một tiếng, chuyện phát triển tới tình trạng này, cậu không ra tay thì không được rồi.
Trong số mọi người ở đây, chỉ có cậu là đủ năng lực ngăn cản con khủng long bạo chúa kia, hơn nữa mục tiêu của nó không phải một hai người mà là vị trí dân thường ở lân cận đang ẩn núp.
Vì sinh mệnh không tới một năm của mình mà từ bỏ sinh mệnh nhiều người như vậy, chuyện này Hùng Ưng không làm được.
Hùng Ưng từ trên xe bước xuống, ngọn lửa bao vây lấy cơ thể cậu, cậu lại biến thành trạng thái rồng lửa như khi chiến đấu với Ôn Văn, đập cánh bay tới phía sau khủng long bảo chúa, phát ra tiếng gầm giận dữ với nó.
Tiếng gầm phát ra từ thú dữ làm cơ thể khủng long bạo chúa khựng lại, xoay đầu lộ ra chiến ý điên cuồng với Hùng Ưng.
Tiếng gầm của Hùng Ưng chính là đang khiêu chiến nó, với tư cách là bá chủ thời viễn cổ, khủng long bạo chúa sẽ không trốn tránh sự khiên chiến này.
Vì thế nó tạm thời từ bỏ chuyện ăn cơm, quyết định trước tiên tiêu diệt con rắn mối nhỏ bé màu đỏ dám khiêu khích mình.
Hùng Ưng phà ra một ngọn lửa về phía khủng long bạo chúa, nhưng ngọn lửa chỉ làm làn da của khủng long bạo chúa cháy đen một chút mà thôi, chứ không thật sự làm nó bị thương, ngược lại chỉ làm nó càng nổi giận hơn.
Khủng long bạo chúa chợt xoay người, cái đuôi to như ngọn roi quất lên người Hùng Ưng, đập cậu ta bay ra ngoài, đập nát một cái đình nhỏ ở xung quanh viện bảo tàng.
Hùng Ưng từ trong đình bò dậy, cánh tay run nhẹ, vảy rồng trên người có chút bị nghiền nát.
"Sức lực thật khủng khiếp... tuyệt đối không thể va chạm chính diện với nó, có điều dựa vào đường cùng bùng nổ thì ít nhất cũng có thể quấn lấy nó!"
Hùng Ưng một lần nữa xông tới, lần này cậu không lựa chọn va chạm chính diện với khủng long bạo chúa mà dựa vào ưu thế thể hình nhỏ của mình, không ngừng xê dịch né tránh, hai bên cứ thế giằng co với nhau.
Nhưng Hùng Ưng chỉ có thể ngăn cản con khủng long bạo chúa này mà thôi, mà ngày càng nhiều thứ nguy hiểm hơn con khủng long bạo chúa này đang thức tỉnh.
...
Trong viện bảo tàng loạn thành một đoàn, vô số người tí hon chỉ cao có mười cm cầm vũ khí lạnh lấy viện bảo tàng làm chiến trường, mở ra một trận chiến tranh thật lớn.
Con rối ác ma lăn lộn tưng bừng ở trong đó, thận trọng tìm kiếm bóng dáng Kiều Khôn, nơi này kẻ có thực lực cấp Tai Nạn như nó ngược lại chính là sự tồn tại khá yếu ớt.
Ngay cả đám người tí hon có mặt ở khắp nơi kia, đơn độc thì đập một cái là bay, nhưng hợp lại thì cũng phải là thực lực cấp Tai Nạn.
Sau một lúc gian nan tìm kiếm, nó rốt cuộc cũng tìm thấy Kiều Khôn, Kiều Khôn đã từ cửa sau viện bảo tàng chạy ra ngoài, đang chạy đi xa.
Con rối ác ma hừ lạnh một tiếng muốn đuổi theo, nhưng ngay lúc này một bàn tay đặt vào lưng nó, năng lượng màu đỏ xuyên thủng lồng ngực, xé nó thành mảnh vụn!
Ôn Văn cũng mất đi liên hệ với con rối ác ma.
"Nếu liên hệ trên người con rối chính là chiến trường của hai luồng sức mạnh cấp Tai Biến, như vậy chỉ cần cắt đứt liên hệ là có thể ngăn cản hỗn loạn, mà với tư cách là nhân viên quản lý viện bảo tàng, phản ứng đầu tiên của hắn lại chính là chạy trốn, đúng là một kẻ không có tiền đồ."
Một người đàn ông mặc áo choàng từ phía sau con rối đi tới, nhìn bóng lưng Kiều Khôn mà có chút bất đắc dĩ nói: "Tôi chỉ xem sách nhiều hơn một chút thôi mà đã gây ra nháo loạn lớn tới vậy, viện bảo tàng này lại phải dời đi."
Một người phụ nữ mặc quần áo thủy thủ yên lặng xuất hiện phía sau người đàn ông, che miệng cười nói: "Dù sao hắn cũng dựa vào cửa sau mới trở thành Tập Sự, không trải qua thử thách của người học việc bình thường, không biết làm thế nào xử lý tình huống này cũng là bình thường, thế nhưng lão già giáo sư Kiều kia, lần này chỉ sợ phải gặp rắc rối rồi."
Người đàn ông kia lắc đầu nói: "Sẽ không, để con trai mình đi cửa sau tiến vào hội đã là cực hạn mà lão già kia có thể làm cho người nhà của mình, hắn sẽ không vì thứ không có tiền đồ này mà trả giá đâu."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo